Tháng
mười một, thời khắc giao mùa đã được điểm bởi những cơn gió, cái se lạnh đã làm
tôi nhớ về những kỉ niệm cùng bạn bè, thầy cô, những năm tháng hồn nhiên nô đùa
dưới mái trường thân thương. Tháng mười một tháng mà cả một năm học chỉ có một
ngày nhắc những người học trò nhớ về thầy cô, những kỉ niệm ấy lại được ùa về
như những cơn gió đông song, nó không lạnh lẽo mà được sưởi ấm bởi lời căn dặn,
cái vỗ vai hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô. Tháng mười một cũng
chính là tháng mà những người học sinh luôn muốn làm cái gì đó để tri ân các thầy
cô giáo kính yêu. Con người, chắc hẳn ai cũng từng một lần được cắp sách đến trường, ai
cũng có một người thầy, người cô kính mến của lòng mình để thương, để nhớ về
ngày 20/11 là cơ hội để mọi người bày tỏ tình cảm, lòng biết ơn sâu sắc đến
thầy cô.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi
bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy các cô, nhớ lắm tà áo dài thướt
tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy, nhớ lắm những bài học
làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một
năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước
tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi
nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng
dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy.
“Ngày ngày cắp sách đến trường
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy”
Lời
thơ như vang vọng trong tâm hồn mỗi con người, khi sinh ra, cha mẹ cho ta hình
hài, dáng đứng, cho ta dòng sữa mát lành và nuôi ta lớn lên. Rồi cuộc đời lại
bước sang một hướng đi mới khi ta cắp sách đến trường, cho ta gặp những người
cha, người mẹ thứ hai, nơi đó dòng sữa ngọt chính là nguồn tri thức và lời cha
dạy, là lời thúc giục, vẫy gọi ở ngoài kia khơi xa của cuộc đời. Công ơn trời bể
đó, chúng em không một phút lãng quên, vì vậy ngày hôm nay ngày
lễ các nhà giáo Việt Nam 20 – 11 cho
chúng con được bày tỏ lòng mình, được nói lên những tâm tư, suy nghĩ về các thầy,
các cô thân yêu.
Thầy
cô ơi! Hai tiếng gọi thân thương con mang trong tim suốt cuộc đời. Dẫu có đi hết
chiều dài của cuộc sống, con vẫn chưa đi hết lời thầy cô chỉ dạy; dẫu có bước
lên muôn đỉnh vinh quang con vẫn biết rằng, người nâng bước cho con trên từng bậc
thang là đôi tay không bao giờ mệt mỏi của các thầy, các cô. “Thời gian qua mùa
thu nay có khác Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sau Nghĩa thầy cô một đời không
trả hết Dẫu đời con qua mấy nhịp cầu” Có ai đó đã từng nói rằng “Tuổi học trò
cũng như người thợ đang xây nền móng cho tòa nhà...”, con cũng như bao đứa trẻ
kia, vô tư đùa nghịch để đôi khi tự làm vỡ những viên gạch của đời mình. Con
đâu biết sau lưng mình là bóng dáng thầy cô hao gầy theo năm tháng, mong mỏi
cho con từng bước trưởng thành để đến khi nhận ra con chợt thấy bâng khuâng, nuối
tiếc.
“Một
mùa thi như bao mùa thi trước nắng hồng lên trong mắt biếc học trò Phấn trắng bảng
đen nét mực thầy vẫn đó sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...” Cái ngày xưa của
một thời kỷ niệm, quá khứ đã qua đi sẽ không bao giờ quay lại nhưng những hồi ức
về một thưở đến trường dưới vòng tay thầy cô sẽ không bao giờ phai nhòa trong mỗi
học sinh, tình thương yêu trân trọng đó, chúng con muốn gửi đến không chỉ là
hôm nay mà lớp lớp thế hệ thầy cô quả ngày hôm qua, của ngày mai ... như truyền
thống “Tôn sư trọng đạo” cha mẹ dạy con từ thưở lọt lòng.
Sinh
ra trong cuộc đời, không ai có biết được tương lai của đời mình nhưng mỗi chúng
con nhận thức được rằng: tri thức chính là hạt giống mà thầy cô ươm mầm trong
tim mỗi học trò. Cây có đơm hoa kết quả, quả có chín ngọt lành hay không chính
là sự vun đắp của chúng con dưới sự chỉ dạy của thầy cô. Qua bao lứa tuổi học
trò – bao mùa cây đơm hoa kết trái, thầy cô vẫn âm thầm, lặng lẽ. có mấy ai
quay về trường cũ, cũng như cây cây kia chỉ mãi vươn lên trời xanh nhưng thầy
cô vẫn luôn giữ vững niềm tin và biết rằng ở trên cao kia là ánh sáng của chân
lý, là những đứa con càng khắc ghi thêm những cống hiến âm thầm, lặng lẽ.
Chúng
con muốn được cảm ơn thật nhiều vì tình yêu thương, che chở của các thầy, các
cô nhưng lời con nói làm sao kể hết ân tình. Tự khắc ghi trong tâm trí mình,
chúng con nguyện là những đứa con ngoan, trò giỏi, xứng đáng với biết bao công
sức, ân tình của thầy cô. Khi bạn mở cánh cửa bước vào cuộc sống, nghĩa là bạn
đang bắt đầu cuộc hành trình tự khẳng định mình để khám phá ý nghĩa của cuộc sống
và thực hiện mọi mục tiêu mong muốn của bản thân, để chinh phục hành trình đầy
khó khăn này thì tri thức chính là hành trang của chúng ta và Thầy cô chính là
những người ngày đêm gom góp, truyền đạt cho chúng ta.
Thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học, thầy
cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc
mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống.
Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người
đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Họ đã dành một phần cuộc đời
mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao
chông gai phía trước, đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa
những con đò đến được bờ bên kia”. Thật đúng như vậy, để làm tròn sứ mệnh cao cả
của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc, mà có
ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian
nan vất vả.
Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt
Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam, những nỗi vất vả, nhọc nhằn
của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời
chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo
ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười, vâng, họ hạnh phúc,
hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con
thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình, cuộc sống có biết bao biến
đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học
dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào,
tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả
cuộc đời đi học, nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời
khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình
trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn
sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình những
đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đờI.