Dân tộc Việt Nam là dân tộc hiền hậu,
hiếu hòa, cần cù nhẫn nại, lại trọng đạo lý, cho nên khi con cái – đặc biệt là
con gái, vừa lớn khôn thì được gia đình, nhà trường, xã hội dạy những bài học
luân lý về cung cách ở đời, ăn ở có nhân có nghĩa theo đạo lý làm người:
Con ơi mẹ bảo con
này,
Học buôn, học bán
cho tày người ta.
Con đừng học thói
điêu ngoa,
Họ hàng ghét bỏ,
người ta chê cười.
Phụ nữ Việt Nam
xưa khi đến tuổi biết rung động yêu thương thì thể hiện tình yêu đó thật nhẹ
nhàng, kín đáo. Nhẹ nhàng đến nỗi tình yêu của nàng len lén len lỏi vào tim hồi
nào mà chàng trai không hay:
Vói tay ngắt lấy
cọng ngò,
Thương anh muốn
chết giả đò ngó lơ.
Giả đò ngó lơ, e
thẹn, bẽn lẽn, len lén ngó mà không dám ngó lâu là những cử chỉ yêu đương nhẹ
nhàng, kín đáo rất dễ thương của người phụ nữ Việt Nam. Nhưng khi đã yêu thì
phụ nữ Việt Nam yêu một cách đứng đắn, tha thiết với tất cả con tim mình:
Qua đình ghé nón
trông đình,
Đình bao nhiêu
ngói, thương mình bấy nhiêu.
Rồi đến khi lập
gia đình, dù ở hoàn cảnh nào - giàu sang hay nghèo khó - họ vẫn chung tình với
chồng, không đứng núi này trông núi nọ:
Chồng ta áo rách
ta thương,
Chồng người áo
gấm, xông hương mặc người.
Và có hình ảnh
nào đẹp hơn vợ chồng hạnh phúc trong cảnh thanh bần:
Râu tôm nấu với
ruột bầu,
Chồng chan, vợ
húp gật đầu khen ngon.
Tinh thần chịu
khó, chịu cực và khuyến khích chồng ăn học cho thành tài được diễn đạt qua
những vần cao dao làm nổi bật đức tính hy sinh của phụ nữ Việt Nam:
Canh một dọn cửa,
dọn nhà.
Canh hai dệt cửi,
canh ba đi nằm.
Canh tư bước sang
canh năm,
Anh ơi dậy học
chớ nằm làm chi.
Mốt mai chúa mở
khoa thi,
Bảng vàng chói
lọi kia đề tên anh.
Bõ công cha mẹ
sắm sanh,
Sắm nghiên, sắm
bút cho anh học hành.
Đã có chồng con,
họ lại càng đảm đang, vừa lo cho con vừa lo toan mọi công việc nhà chồng:
Có con phải khổ
vì con,
Có chồng phải
gánh giang sơn nhà chồng.
Có con, người phụ
nữ Việt Nam lại gánh thêm trách nhiệm làm mẹ với tình mẫu tử thiêng liêng, tình
cảm đó bao la như trời bể, luôn luôn bảo bọc, che chở cho con:
Nuôi con chẳng
quản chi thân,
Chỗ ướt mẹ nằm,
chỗ ráo con lăn.
Còn khi đất nước
lâm nguy, phụ nữ Việt Nam không bịn rịn mà hăng hái khuyến khích chồng hành
trang lên đường trả nợ núi sông:
Anh đi em ở
lại nhà,
Hai vai gánh vác
mẹ già, con thơ.
Lầm than bao quản muối dưa,
Anh đi anh liệu chen đua với đời.
Không chỉ động viên chồng lên đường
bảo vệ Tổ quốc lúc lâm nguy mà bản thân họ cũng sẵn sàng hăng hái đưa vai gánh
vác giang sơn như trường hợp Bà Trưng, Bà Triệu và những vị anh hùng liệt nữ
khác. Những người phụ nữ đó thật xứng đáng điểm tô cho đất nước:
Phấn son tô điểm sơn hà,
Làm cho tỏ mặt đàn bà Việt Nam!
Vâng, phụ nữ Việt Nam là thế đấy,
chúng ta hãnh diện được làm một người con của phụ nữ Việt Nam, cũng hết lòng
kính mến người phụ nữ Việt Nam qua những nét đẹp và đức tính cao quý của họ.
Tháng Mười, năm 2018
Bình Minh (GT)